Dinh dưỡng - món ngon Sản phụ khoa Nhi khoa Nam khoa Làm đẹp - giảm cân Phòng mạch online Ăn sạch sống khỏe
hocketoanthue.edu.vn - Sáu năm trước, tôi theo dõi và bắt quả tang cô ấy trong nhà nghỉ. Đối tượng chẳng phải ai khác, chính là đứa em họ tôi.
Tôi năm nay ngoài 40 tuổi. Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê Bắc Bộ. Tuổi thơ của tôi êm đềm như màu xanh thương đỏ nặng phù sa. Học xong cấp 3, theo tiếng gọi của Tổ quốc, tôi lên đường nhập ngũ. Trải qua ba năm sóng gió nơi biên giới phía Bắc, tôi hoàn thành nghĩa vụ quân sự và trở về địa phương. Việc nước vừa xong thì tôi lại phải gánh vác việc gia đình.

Năm 1991, do bạn bè mai mối, tôi kết hôn cùng một cô gái. Những năm đầu mới xây dựng gia đình, tôi vô cùng vất vả và khó khăn vì hoàn cảnh gia đình tôi không được khá giả lắm. Bố mẹ tôi đông con nên xin Hợp tác xã cấp đất cho ra ở riêng. Nhờ siêng năng, chịu khó làm ăn, bản thân tôi cũng không chơi bời lêu lổng nên vợ chồng tôi cũng có cuộc sống vật chất tương đối ổn định.


*

Tôi xây được nhà cửa khang trang, mua sắm đầy đủ vật dụng cần thiết trong gia đình mà vẫn dư giả một chút vốn liếng cho gia đình. Trong thời gian đó, tuy cuộc sống có một chút khó khăn nhưng tôi vẫn thấy thoải mái, vô tư. Nhưng cuộc sống gia đình tôi lại không phẳng lặng như tôi thầm mong ước.

Sóng gió đã nổi lên vào những năm 2003-2004, khi gia đình tôi đã ổn định kinh tế, làm ra của ăn của để. Những cuộc cãi vã của hai vợ chồng ngày càng nhiều. Thậm chí có lần hai vợ chồng tôi chiến tranh lạnh tới cả tháng trời. Những lúc như vậy, không khí trong gia đình thật ngột ngạt và căng thẳng. Từ khi vợ tôi ra ngoài làm kinh doanh nhiều, tiếp xúc với nhiều bạn hàng thì tính tình thay đổi. Vợ tôi biết ăn diện, chải chuốt, nói năng lỗ mãng hơn. Rất nhiều hôm cô ấy về nhà muộn, tôi hỏi lí do thì cô ấy nói là đi lấy hàng, hoặc thêm chút nữa là hai vợ chồng cãi vã nhau. Nhiều đêm tôi trằn trọc mãi mà không sao ngủ được. Cứ nghĩ hạnh phúc thật là mong manh.

Và chuyện gì đến cũng phải đến. Sáu năm trước, tôi ở ngoài tỉnh, theo dõi và bắt quả tang cô ấy trong nhà nghỉ. Đối tượng chẳng phải ai khác, chính là đứa em họ tôi, hóa ra, họ đã tằng tịu với nhau 4 năm rồi. Tôi thì mải làm ăn nên không để ý. Tôi chết lặng, đầu óc quay cuồng, điên loạn. Tôi chỉ muốn chấm dứt cuộc hôn nhân này càng sớm càng tốt. Nhưng các con tôi, những điều tiếng phải chịu sau khi ly hôn, tôi lại không dứt khoát được.

Hơn một năm trời mất ngủ, tôi suy nghĩ và cân nhắc rất nhiều, cuối cùng tôi quyết định ra tòa ly dị. Về phần các con, chúng tôi sinh được một trai, một gái. Khi tòa án quyết định ly hôn xong, tôi nuôi cả hai con ăn học. Chúng đều ngoan ngoãn và rất thương tôi. Hiện giờ các con tôi đã học xong và có công ăn việc làm ổn định.

Sau khi ly hôn được 2 năm, tình cờ trong một đám cưới người bạn, tôi quen một người phụ nữ. Cô ấy đã ly dị chồng vì chồng cô ấy thường xuyên cờ bạc rượu chè. Sau mấy năm, trái tim tưởng chừng như băng giá của tôi đã rung động. Chúng tôi đã chia sẻ, động viên nhau rất nhiều. Sau nửa năm quen nhau, chúng tôi đã có nhiều kỉ niệm đẹp. Chúng tôi rất hợp và tôi quyết định xây dựng hạnh phúc với cô ấy. Tôi ngỏ lời và cô ấy đồng ý. Có điều gia đình đang làm thủ tục cho cô ấy đi xuất khẩu lao động ở nước ngoài với thời hạn là 3 năm. Nếu tôi chờ đợi được thì khi cô ấy trở về thì chúng tôi sẽ là của nhau. Tôi đã nhận lời, dẫu biết đây sẽ là một thử thách của cuộc đời tôi.

Hơn 2 năm trôi qua, tình cảm của chúng tôi vẫn đậm đà. Cô ấy vẫn thường xuyên gọi điện về hỏi thăm tình hình cũng như công việc của tôi. Nhưng khi còn 3 tháng nữa thì điện thoại cô ấy thưa dần. Một lần hiếm hoi, cô ấy nói sẽ không lấy chồng lần thứ hai và khuyên tôi đừng chờ đợi gì nữa. Tôi gặng hỏi là do khoảng cách quá xa xôi, đã lâu không gặp nhau nên tình cảm đã phai nhạt hay cô ấy đã có người khác? Nhưng cô ấy đã phủ nhận tất cả và cắt đứt mọi liên lạc với tôi. Tôi hoang mang và vô cùng khó hiểu.

Chỉ còn 1 tháng nữa là cô ấy về nước, vậy mà tình cảm của chúng tôi lại thành ra như vậy. Năm sáu năm nay, tôi gà trống nuôi con, không có bất cứ điều tiếng gì, tôi vẫn là người con hiền, người bố tốt. Mỗi lần cỗ bàn hay những dịp lễ Tết, bạn bè luôn động viên và giục tôi lấy vợ, các con tôi cũng muốn tôi có một bến đỗ bình yên để đỡ cô đơn. Nhiều lúc, tôi không biết mình còn dám mơ đến hạnh phúc hay không? Bây giờ tôi mất hết niềm tin vào phụ nữ rồi./.