Những bài thơ Đàn Bà Cô Đơn viết cho những người phụ nữ đang cô đơn trong tình yêu, thơ tâm trạng buồn về người đàn bà lẻ loi đang rất cần một tình yêu, một bờ vai để dựa dẫm, che chở cho mình. Mời các bạn cùng xem những bài thơ đàn bà cô đơn dưới đây với nhiều góc nhìn từ nhiều tác giả..

EM CHỈ LÀ NGƯỜI ĐÀN BÀ CÔ ĐƠN

Thơ: Thu Trần

Em chỉ là người đàn bà cô đơnQuen với xước sự giận hờn vô cớNhững trái ngang và một lần lầm lỡĐeo bám hoài nét trăn trở hằn sâu

Chẳng có gì ngoài vết cứa đã lâuLòng vụn vỡ duyên tình đầu ngang tráiVây quanh em nhiều chuyện buồn tê táiNhói đau lòng khi nhắc lại chữ yêu

Đôi mắt buồn thơ thẩn đến đăm chiêuThời gian trôi nét mĩ miều đã hếtTim còn đập nhưng niềm tin đã chếtSợi tình nào ai dám gắn kết đâu

Em sợ lắm vết cắt… lại … thêm sâuĐón tình ai trong phút đầu bơ ngỡSợ lại yêu lại sợ tình dang dởCâu hỏi này… anh …thổi thở giúp em?

NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐUỔI BẮT BÓNG HOÀNG HÔNThơ: Phú Sĩ

Hoàng hôn ngả dàiTheo dáng đổ liêu xiêuNgười đàn bà nâng niu chút bóng chiều sót lạiĐếm bước chân quen nhạt dần miền nắng trảiNhặt nỗi cô đơn hoang hoải ngấm men đời

Sợ nắng vội tanMột ngày trên bến đợiTừng đàn chim chiều sẽ chới với về đâuThèm một bàn tay kết lại phép nhiệm màuNỗi buồn đi qua sẽ là ngày hạnh phúc

Ngắm bóng đổ dàiKhuất trong niềm lặng lẽNgười đàn bà dặn mình thôi nhé giọt lê rơiHoàng hôn sẽ lại về nơi bến vắng êm trôiRong ruổi chốn nhân gian điểm trang cho ngày cũ

Nhấm nháp cô đơnDưới hoàng hôn ấp ủTheo mưa nắng nghiêng mình mùa lá rụng chơi vơiNỗi nhớ ngang qua đâu đó phía chân trờiMái tóc ngày xanh phôi pha màu sương gió

Người đàn bà đuổi hoàiBóng hoàng hôn ráng đỏChỉ mong được một ngày ngắm rõ thế nhân thôi….

*
đàn bà cô đơn cần tình yêu (ảnh minh họa)

ĐÀN BÀ CÓ QUYỀN YÊU THÊM MỘT LẦN

Thơ: Nhánh Rong

*** Thương tặng cho tất cả các người đàn bà đã một lần qua đò hay gẫy gánh giữa đường. Cầu mong bạn có niềm tin để mở tim yêu thêm lần nữa..

Người đàn bà đã qua một lần đòSẽ ngại ngùng bước đi thêm bước nữaBởi khi bước chân ra ngoài cánh cửaMở lòng, mở tim ra mà chẳng biết ai sẽ bước vào?Ai sẽ mang trao những điều ngọt ngào?Ai dối trá, tạm bợ, chỉ dừng chân để trú?Người đàn bà đã một thời ở trong bão lũLẽ hiển nhiên sẽ rất sợ giông tố tơi bờiNgười đàn bà sợ ngay cả ánh sáng của mặt trờiChói chang quá, người đàn bà sẽ hoài nghi không dám tựa lưng vào dựa dẫmNgười đàn bà cũ xưa không dám một lần nào nữa mò mẫmGiữa đêm tối mênh mông, ai đưa tay ra chưa chắc đã dám cầmNgười đàn bà đã đi qua những thăng trầmLòng dạ sẽ như một dòng sông đang cuồn cuộn chảyCuốn phăng những cây non,Cuốn luôn những gốc cây đỗ gẫyDẫu những gốc cây đỗ gẫy đã hơn một lần chịu chung một đớn đauNgười đàn bà lo sợ dùm cho những kẻ đến sauCó trải lòng, có thề thốt,…..và có làm luôn những điều dại dộtNgười đàn bà vấp ngã một lần chưa chắc sẽ nhẹ dạ cả tinNgười đàn bà lo sợ cả những buổi bình minhSợ ngày mới tố giác,……những giấc mơ đêm của người đàn bà cô đơn khao khátMơ một hạnh phúc đơn sơ, một mái ấm gia đình…nhưng người đàn bà lại sợ trượt chân một lần nữa bất thình lìnhMuốn yêu thêm một lần,Nhưng lại lo sợ bị tù ngục chung thân vây hãmCánh cửa ngục tù vô hình không nhốt được quá khứ buồn ảm đạmTội nghiệp người đàn bà hoài nghi!Đàn bà ơi!Hãy đạp đổ cũ xưa vây bám kia điXả tang nỗi đauMở lòng, mở tim, và mở tung tất cả những thứ kẻ khác cần tìmĐừng lặng imĐừng rung sợBởiNgười đàn bà gẫy gánh giữa đường có quyền yêu thương thêm một lần nữa!

PS: tại sao không?!

Võ Hồng Hải Một sự cảm thông sâu sắc với thân phận những người PN lỡ làng.. Hung Laquoc Cứ yêu đi có gì mà e ngạiĐổ vỡ rồi thì xây lại nghe em…

NẾU…!Thơ: Lê Hòa

Một ngày…thiếu vắng…đàn ông…Đàn bà hiu quạnh…nỗi lòng – cô đơnLấy ai…để dỗi…để hờn…Hương tàn phai sắc…phấn son…nhạt nhòa…

Giống như…ong bướm…thiếu hoa…Đất khô – nắng hạn…chờ cơn mưa vềLấy ai…hẹn ước…trao thề…Cuộc đời vô nghĩa…não nề…buồn thiu…

Lấy ai…để nhớ…để yêu…Vào ra – thơ thẫn…sớm chiều ngóng trôngChẳng cần…da phấn – má hồng…Bởi vì thiếu vắng…đàn ông…trên đời…

Đôi môi…héo hắt…nụ cười…Không màn làm đẹp…xinh tươi mỗi ngàyThiếu đi…hơi ấm…vòng tay…Nếu có ngày ấy…mấy ai…chả buồn…!

*
đàn bà cô đơn (ảnh minh họa)

ĐỜI ĐÀN BÀ

Lấy nụ cười che lấp nỗi cô đơnGiấu đắng cay nơi muộn phiền khóe mắtĐời đàn bà hơn mười năm se sắtLấy niềm vui che lấp những tủi hờn

Người đàn bà chẳng giấu đượcGì hơnVui hay khổ vẫn gồng mình cố gắngDẫu bão giông tự tay mình che chắnTự mình đauTự mình sống đơn côi

Người đàn bà xoa lại những nổi trôiChẳng nuối tiếcMột tình yêu còn lạiCó một người nhẫn tâmRồi hủy hoạiMái ấm buồn trong giọt nước mắt rơi

Đừng tự mình che giấu những xa xôiNào ai biết hơn một lần thương nhớCó một người đang tự mình than thởThanh xuân buồn gửi vào những câu thơ.

NGƯỜI ĐÀN BÀ YẾU ĐUỐIThơ: Thanh Nga

Em người đàn bà ôm giữ nỗi cô đơnThấm thoát đã xa cái NỬA ĐỜI TÔI VẪN ĐI thời con gáiXuân, hạ, thu, đông…bốn mùa em bỏ lại…Cát bụi phủ mờ…theo nhịp bước thời gian

Em người đàn bà vốn dĩ rất đa mangDẫu mạnh mẽ nhưng tâm hồn yếu đuốiNgày qua ngày đôi chân trần rong ruổiCơm, áo, gạo, tiền…không được phép tủi thân.

Đem hạnh phúc đời mình đổi lấy bến ái ânCó ngờ đâu số phận treo trên đầu ngọn sóngĐánh vỡ giấc mơ xoá tan bao hy vọngĐục chịu, trong nhờ nghe cay đắng làm sao…

Em người đàn bà vẫn thấy dạ nao naoLòng vẫn khát khao lời yêu thương dịu nhẹThèm lắm những cái hôn bên tai em thỏ thẻCần một tấm lòng san sẻ lúc bên nhau…

Em bỏ lại hồn nhiên khờ dại ở phía sauMột thời bướm hoa với tháng ngày mơ mộngEm người đàn bà đuổi hình bắt bóngĐể khi đêm về lệ rơi đổ hoen mi

Em người đàn bà chấp chới giữa lối điYêu người đàn ông chẳng phải là một nửaTừng mảnh vỡ trái tim đã không còn thắp lửaĐể suốt cuộc đời…em ôm giữ nỗi cô đơn….

*
người đàn bà cô độc (ảnh minh họa)

NGƯỜI ĐÀN BÀ CÔ ĐỘC

Thơ: Trần Kim Anh

Quá nửa đời em vẫn mãi cô đơnĐêm trằn trọc xác thân vờn bóng tốiHơi thở gấp nghe thời gian thật vộiKhao khát nào cứ chảy dội bờ môi!

Em vẫn vậy dõi mắt nhìn xa xôiCon tim nhỏ bóng đơn côi thổn thứcCứ kìm nén những đam mê rạo rựcSe thắt lòng đến nhức nhối bờ mi!

Trong lòng em đang suy nghĩ điều gì?Sao lại phải nén ghì bao cảm xúcHãy một lần cho con tim thổn thứcĐể biết yêu rất chân thực em à!

Em đừng ngại! Hãy sống thật đi mà!Bởi được yêu mới biết là hạnh phúcCon đường dài mới bớt phần cơ cựcĐừng lạnh lùng đừng kìm nén làm chi!

Em biết không ?Tôi một gã tình si!Yêu em đấy nhưng làm gì được nhỉ?Em lạnh lùng cả từ trong suy nghĩNên tôi buồn đành nếm vị cô đơn!

ĐÀN BÀ ĐỘC THÂN NHƯ HOA CHANHThơ: Đỗ Quyên(tặng những người đàn bà độc thân)

Ngỡ rằng đàn bà độc thân như hoa chanhNgan ngát hương mà gai cành phòng vệCứ mải miết gánh trách nhiệm làm cha làm mẹĐâu biết thanh xuân giống hoa chanh sắp lụi mùa

Đàn bà độc thân thường nhận thiệt thuaBao dung hơn, chạm hướng gió lùa đừng bật khócKhi người đàn ông từng xe tơ kết tócQuen dối gian quen phụ bạc đi rồi

Đàn bà độc thân lúc gian khó vẫn mỉm cườiKhông còn coi đàn ông là mảnh mây trời rực rỡĐạp thị phi bước qua ngàn đổ vỡCào cấu tim mình cho ngấm đủ an nhiên

Đàn bà độc thân cũng rất giỏi kiếm tiềnKhi vùi mình trong công việc triền miên… có lẽ!Chẳng ngại gian nan, chẳng xá đời dâu bểBởi làm gì có đau khổ nào vượt ngưỡng đớn đau xưa!

Đàn bà độc thân chẳng cần sự đón đưaVô tư quẳng gánh lo khi giao thừa sát sạtĐàn bà độc thân như hoa chanh vườn tím ngátLặng lẽ bung mình… theo cách để mình vui.

ĐỜI GÁI NGHÈO

Tôi chỉ là người đàn bà nghèo khổĐổ mồ hôi sương máu để mưu sinhNên đời tôi sang chảnh một chữ tìnhDù từng mơ một bóng hình lý tưởng.

Ngày qua ngày sống lang thang vất vưởngChẳng bao giờ tìm thấy được niềm vuiNhững nỗi đau trong quá khứ chôn vùiĐã bao lần làm tim tôi đắng chát.

Không lúc nào là tôi thôi khao khátMột bóng hình cùng hát khúc tình caNhưng gái nghèo nào có dám thốt raLòng tự ty sợ người ta xa lánh.

Mối tình đầu lỡ lâm vào nghịch cảnhĐời không tiền chẳng hờn trách một aiChẳng xe sang không tấc đất cắm dùiThì ngàn năm vẫn pha là phải