Tôi và vợ quen nhau 5 năm rồi cưới, con trai 3 tuổi. Thật lòng mà nói, chúng tôi đều không yêu nhau nhiều nhưng vẫn cưới, vì thế mới có chuyện.

Cưới nhau được 4 năm mà vợ chồng chỉ ở gần năm đầu tiên, ba năm sau đó tôi đi công trình tại tỉnh thành sát quê nhà. Vợ không phải làm dâu, khi sinh con thì sống tại nhà ngoại (nhà ngoại điều kiện tốt hơn nhà nội, cách nhà nội tầm 10 km). Vợ nói sống ở đâu thoải mái thì sống (về nhà chồng, vợ không vui, miễn cưỡng lắm). Có lẽ nhà vợ kinh tế khá hơn, cộng với không yêu chồng nên cô ấy không tôn trọng tôi.

Vợ trách tôi không phụ giúp chăm con và làm việc nhà như cho con bú, rửa chén giặt đồ các thứ. Trong khi tôi đi làm xa nhà hơn 100 km, làm sao phụ cho được. Vợ nói lý do đi làm xa chỉ là cái cớ, sao người khác không đi? Thực tế tôi có muốn đâu, công ty bố trí thì phải theo thôi, ai làm nghề xây dựng chắc hiểu. Cuối tuần tôi về thăm vợ con, vẫn làm các việc đó, lúc vợ mang bầu thì tôi thường làm việc nhà. Nhà vợ có tiệc, sau khi anh em vợ đi ngủ rồi tôi vẫn thức dọn dẹp; ngày Tết nhà vợ dọn đồ cúng là tôi phụ, trong khi anh chị vợ lại đi chơi.

Vợ nghỉ sinh, thẻ ATM tôi đưa cô ấy giữ, chi tiêu gì tùy ý. Thế nhưng vợ nói: "Tôi không muốn xài tiền của ông" (vợ xưng như thế, hứa sau cưới sẽ thay đổi xưng hô nhưng vẫn vậy). Rồi khi vợ đi làm lại được khoảng 8 tháng (vợ con sống ở Sài Gòn), lúc cãi nhau cô ấy nói: "Ông nuôi được tôi khi nào mà nói. Mình ở nhà mình, chứ ở nhà bạn chắc bạn đã tốn bao nhiêu tiền để nuôi mình rồi", "Trước giờ bạn có tự tay đưa tiền cho má mình nuôi mình khi sinh con không?" Trong khi thẻ ATM vợ cầm thì sao phải chờ tôi nữa? Tiền lương của tôi tầm 18-20 triệu mỗi tháng, không cao nhưng với chi phí ở quê sống vẫn ổn.

Lúc còn quen nhau, vợ bị thủy đậu nổi đầy người, tôi đến thăm và thoa thuốc cho cô ấy; khi tôi bị thì chẳng được hỏi han gì. Lúc ba tôi bị ngã và chấn thương đầu rất nặng, tôi nhắc cô ấy gọi hỏi thăm một tiếng. Hôm sau tôi hỏi đã gọi chưa, cô ấy không trả lời, hỏi vài lần nữa thì nói bằng thái độ không vui: "Tôi gọi cho má ông rồi, muốn thì đi hỏi má ông", "Tôi làm dâu biết phải làm gì, không cần ông phải nhắc".

Chúng tôi góp tiền mua lô đất gần nhà vợ dù tôi không hề thích, lý do là tiền tiết kiệm không nhiều, tiền mượn phía vợ và vay thêm ngân hàng quá nhiều. Trước khi mua, vợ chê lô đất của nhà chồng đang ở hẹp, không thích ở đó. Đến khi mua đất rồi vợ lại nói kiểu khác: "Hồi xưa mà ba má cho lô đất đó thì đâu phải đi mua lô này". Tôi đề nghị bán đi thì vợ không đồng ý, nói kiểu hờn dỗi: "Giờ cậu em vợ đã xây quán buôn bán trên đó rồi thì việc bán đất càng khó". Có lúc quá mệt mỏi, tôi nói lúc không trả nổi tiền ngân hàng thì sao? Vợ bảo: "Ông không trả nổi thì để gia đình tôi trả". Vợ còn nói khéo rằng tiền vàng cưới của cô ấy hùn góp vô mua lô đất nhiều hơn tôi. Lâu lâu vợ cứ nói lại chuyện nhà chồng cho vàng ít, trong khi cô ấy thừa biết nhà tôi không giàu có gì.

Cái tôi của vợ rất cao, chưa bao giờ nhịn tôi một lần, đúng hay sai vợ cũng không nhận lỗi. Tôi luôn chịu đựng chứ vợ không bao giờ. Trong cuộc sống hàng ngày, tôi nói chuyện, vợ thích thì trả lời, không là im lặng, mà có trả lời cũng với thái độ rất khó chịu. Cô ấy ít khi chia sẻ với tôi các chuyện trong cuộc sống, công việc. Trong mắt vợ, tôi không có gì tốt cả. Vợ không bao giờ ôm, hôn tôi kể cả trước và sau khi cưới đều vậy, chuyện chăn gối cô ấy cứ như khúc gỗ, thích thì cho còn không thì đạp tôi ra.

Bà con của vợ có người cũng ly dị khi mới kết hôn vài năm; tôi biết tính cô ấy bị ảnh hưởng bởi xung quanh nên dặn dò là đừng nhìn người ta mà nghĩ tiêu cực, mình khác họ. Thế là vợ nói luôn: "Ly dị thì ly dị chứ sợ gì. Ly dị vì ông nhu nhược, không hòa hợp được giữa gia đình ông và tôi". Ý vợ nói thế là lúc tôi nhắc cô ấy gọi điện hỏi thăm ba bị đau.

Tôi sẽ cố sắp xếp về làm gần vợ con để tròn trách nhiệm của người chồng, người cha, dành thời gian cho vợ con nhiều hơn. Có điều làm sao để hạnh phúc và bền vững với người vợ chỉ nhìn chồng toàn là điểm tiêu cực? Vợ không thay đổi được thì tôi cũng phải chấp nhận cả đời sao? Hôn nhân không tình yêu, không cảm xúc, như người bạn chung phòng thật sự khó bền lâu quá, thú thật tôi nghĩ đến đứa con mà cố thôi. Các bạn cho tôi lời khuyên với.