Quy luật bất di bất dịch của loài người là sinh, lão, bệnh, tử nhưng câu chuyện của Benjamin thì hoàn toàn ngược lại. Bejamin từ khi sinh ra đã mang hình hài của một ông già cùng với thời gian khi mọi người ngày càng già đi thì anh lại ngày càng trẻ ra. Sự trớ trêu của số phận đã tước đi của Bejamin quá nhiều thứ. Số phận Benjamin sẽ ra sao?

Thể loại


*
8 phim hay về định mệnh và duyên số bạn không nên bỏ lỡ - Tình yêu luôn là nguồn cảm hứng bất diệt trong phim ảnh. Và thông qua 8 phim hay về định mệnh và duyên số, nhiều câu chuyện được phát triển, qua đó củng cố niềm tin của chúng ta rằng định mệnh luôn luôn tồn tại. The Adjustment Bureau (2011) Matt Damon vào vai một… Đọc thêm
*
19 phim hay về cuộc sống nên xem trong đời - Cuộc sống như một tấm gương phản chiếu , u ám khi bạn có góc nhìn tiêu cực, chán nản và ngược lại đầy màu sắc nếu bạn lạc quan, tin vào bản thân, tin vào điều tốt đẹp. 19 phim hay về cuộc sống chứa đựng các bài học giá trị được truyền tải qua… Đọc thêm
Các review được hocketoanthue.edu.vn tổng hợp từ nhiều nguồn. Báo cáo vi phạm, bản quyền, spoiler tại trang Liên hệ hoặc Bản quyền.

Bận điên cuồng nhưng, không thể không viết ra vài dòng cảm xúc với bộ phim này. Mình sẽ không bàn gì về cấu tứ, kịch bản hay ekíp diễn viên và ti tỉ những thứ đại loại thiên về lí trí như vẫn thường làm. Review này chỉ là một mối đồng cảm và ghi chép lan man khi chứng kiến những số phận dị biệt và chuyện tình yêu trớ trêu giữa hai nhân vật chính: Benjamin và Daisy trong The Curious Case Of Benjamin Button.

Sau tất cả những gì đã trải, đã nghe, đã xem, chuyện tình yêu có lẽ là đề tài “sến sẩm” nhất mà mình nhàm chán và tưởng như chẳng mấy cảm hứng nữa. Mọi cung bậc cảm xúc từ để ý, vu vơ, nhớ thầm, thương trộm đến say đắm nồng nhiệt rồi lụi tàn, mọi thứ cứ lặp đi lặp lại theo một chu kỳ nhất định. Người ta yêu nhau rồi người ta quên nhau, người ta điên cuồng muốn chiếm hữu một người, rồi cũng căm thù chính kẻ đó. Đúng là tình yêu trên cõi đời này không bao giờ thay đổi, chỉ có người yêu là đổi thay. Ấy vậy mà không hiểu sao xem The Curious Case of Benjamin Button mình vẫn rơi lệ. Chắc chắn không phải vì đó là một chuyện tình trớ trêu – thứ mình đã thấy rất nhiều- mà bởi đơn giản, nó đã khơi dậy những nghĩ suy của mình về những thăng trầm và hữu hạn của kiếp người.

Bạn hãy tưởng tượng thế này, một ngày nọ, bạn mở cửa nhà và thấy một lão già 80 tuổi trong thân thể một đứa bé…sơ sinh đang nằm đó, trần trụi, với những vết hằn thời gian đè nặng trên tấm thân nhỏ bé, gương mặt khổ sở rúm ró khư gánh cả món nợ thế trần từ kiếp trước. Nó may mắn được người phụ nữ da màu nhận nuôi và bước vào hành trình sống tưởng như đã bắt đầu từ hàng thế kỷ trước với cái tên Benjamin. Cái tên ngắn ngủi và không hề có họ ấy cũng là đại diện cho một thân phận bí ẩn, chẳng có quá khứ, không một nguồn gốc lẫn mù mịt về chứng bệnh kỳ lạ mà số phận trớ trêu đã bắt đứa bé lãnh trọn.

Benjamin lớn lên trong khuôn mặt của một ông lão, nhưng tâm trí vẫn là trẻ thơ (và vóc dáng cũng vậy). Điều trớ trêu nữa là Benjamin lại lớn lên trong trại dưỡng lão- một nơi nghe có vẻ hợp với hình dáng của nó, song lại là một thế giới đầy những ký ức nhọc mệt của người già, một nơi mà ở đó người ta đối xử với nó như một người già khác. Người ta kể cho nó nghe hàng tỉ thứ về những ngày xa xôi với những ký ức sống động và hỗn độn thời họ còn trẻ thế nào, từng bị sét đánh bao nhiêu lần, từng chơi đàn ra sao… Trong trí nhớ thuở thơ ngây, bồi đắp bằng những mảng màu ảm đạm thì chừng như đốm sáng duy nhất trong cuộc đời đầy tự ti của Benjamin là hình ảnh một chú kangaroo bay lên lúc 5 giờ trong câu chuyện cổ tích được nghe “ké” và ánh mắt sâu thẳm của Daisy- cô bé xinh như thiên thần thường đến thăm bà vào mỗi cuối tuần.

Khi ấy, nàng ngấp nghé lên 10, và luôn gọi lão bằng lối xưng hô với một người già, một người bạn lớn. Lão lớn dần lên, cũng biết buồn, biết vui, biết rung động đầu đời với Daisy. Cả hai đã dần trưởng thành với những ký ức không thể trong sáng hơn, là những lần hai “ông cháu” chui xuống gậm giường trong nhà dưỡng lão kể chuyện cho nhau nghe, là những lần Benjamin đưa nàng ra bờ sông. Và rồi khi chiến tranh đến, “lão già” ấy lại là người xung phong ra trận đầu tiên bằng trái tim đầy nhiệt huyết của chàng trai 17. Lão lau phân chim, cọ sàn tàu, làm mọi thứ với niềm vui háo hức khi tự mình kiếm ra tiền. Lão rong ruổi đến khắp mọi nơi trên thế giới và vẫn gửi bưu thiếp đều đặn về tình yêu nhỏ bé đang tuổi xuân thì rực rỡ ở nước Mỹ xa xôi. Những chuyến đi của tuổi hai mươi cũng đầy khát khao và nồng nhiệt khi lão bắt đầu nếm mùi “đàn bà” lần đầu tiên trong đời trong một nhà thổ; gặp gỡ một người đàn ông góa vợ mang họ Button tò mò về cuộc đời lão một cách kỳ lạ; kết thân với những người chỉ huy điên khùng, phóng túng nhưng quả cảm; quan hệ với một người phụ nữ đã có chồng luôn khao khát vượt qua eo biển Manche và nếm trải men ái tình với một lão già cũng cô đơn như mình.

Và rồi lão trở về, trong dáng vóc của một người đàn ông 60. Daisy giờ đã là một nữ diễn viên múa ba lê nổi tiếng và hãy còn dở dở ương ương cùng những khát khao bản năng, sự nổi loạn phù phiếm của tuổi mới lớn. Nàng đã chủ động hôn lão lần đầu tiên, gợi ý nhưng bị từ chối, vì lẽ, lão yêu nàng. Lão vẫn giằng xé giữa việc chấm dứt mối quan hệ với từ cách một người bạn già với cô gái nhỏ. Và lặng lẽ nhìn nàng giận dữ bỏ đi.

Và rồi thời gian vẫn cứ trôi như một cứu cánh với Benjamin. Bởi lẽ, nó cạn đi với người khác, nhưng đầy lên với anh. Và đến khi, số phận nghiệt ngã cũng có lúc nhân từ khi cho hai người bắt kịp nhau ở tuổi tứ tuần. Cả hai gặp lại khi lão giờ là một quý ông hoa râm lịch lãm, còn nàng vừa bị tai nạn gãy chân và không còn múa được nữa. Anh hoàn thiện hơn, còn nàng bớt lộng lẫy đi. Ấy vậy mà họ đã “chạm” được nhau. Đó có lẽ là quãng thời gian hạnh phúc nhất của hai con người gần như đi ngược chiều sinh, lão, bệnh, tử. Họ sống và yêu nhau nhiệt thành hơn bao giờ hết. Trong một căn hộ nhỏ xinh, trên du thuyền giữa biển cả bao la, chỉ còn hai người hòa vào nhau bất chấp những trái ngược về dòng chảy của tuổi tác và thời gian cho đến khi nàng thông báo đã mang thai. Niềm vui và hạnh phúc như vỡ òa vì con gái xinh ra xinh đẹp và khỏe mạnh, song nỗi buồn ập đến khi anh đau đớn rời xa con vì không thể cho con một người cha cùng lớn lên, và Daisy không thể nuôi một lúc hai người. Anh bỏ đi sau khi bán hết gia tài để hai mẹ con có cuộc sống sung túc…

Câu chuyện chỉ đều đều như thế, nhưng đến đoạn cuối lại như thắt trái tim ta. Người ta thấy anh lang bạt ở Ấn Độ, ngủ ở gầm cầu, trôi dạt nơi này nơi khác với gương mặt ngày càng trẻ ra. Ta thấy anh quay về tìm lại người vợ chủ để gặp đứa con gái thân yêu giờ đã có một người cha dượng chăm sóc hết lòng, chỉ dám nhìn Daisy lên xe về nhà cùng gia đình mới của cô. Còn đau lòng nào hơn? Như thể ta thấy Time Lord quay lưng đi khi giao Rose lại cho Hóa thân con người của mình để có thể cùng cô già đi đến tận đầu bạc răng long. Ngay cả một tiếng yêu thôi cũng không nói được, ở với nhau một đêm rồi lại xa mãi mãi.

Thực ra, mô típ này không hề xa lạ, ta đã từng gặp qua trong Doctor Who, khi vị Time Lord có quyền năng tái sinh hàng chục lần. Ngài “phải” sống một cuộc đời bất tử, nhìn thấy những người ngài yêu thương lần lượt ra đi, thậm chí đi ngược chiều thời gian với họ. Còn với Benjamin, anh không bất tử, nhưng lại ngày càng trẻ ra, trong khi những người anh yêu thường từ người mẹ nuôi da màu, những người bạn già trong viện dưỡng lão, đến người cha giàu có đã ruồng bỏ anh từ thuở lọt lòng mà anh không ngờ tới… đều lần lượt qua đời. Nhưng anh vẫn may mắn là có một thứ “cọc” để bám víu bất chấp những cơn sóng dữ của số phận đó là Daisy. Dù ngược hướng, anh đã đuổi kịp cuộc đời nàng. Cả hai đã được bên nhau như những cặp đôi bình thường dù chỉ là vài năm ngắn ngủi.

Đoạn cuối chính là lúc trái tim sứt sẹo của chúng ta như bị vò nát, khi Daisy ở tuổi 70 và được gọi đến để gặp một…cậu bé lên 10. Chừng như cậu đã mất hết trí nhớ (chứng mất trí thường gặp ở người già), không biết mình là ai ngoài cái tên Benjamin, vài cung đàn rời rạc trên phím dương cầm và một cuốn nhật ký đầy tên của người con gái Daisy. Thời gian của cả hai cạn dần khi Daisy ngày càng già đi và Benjamin ngày một bé lại. Bà vẫn nhẫn nại chăm sóc cho cậu bé con ngày càng ngơ ngác, quên cả cách đi, cách nói. Nếu trước đây, lão Benjamin với tấm lưng còng xiêu vẹo, nép mình một góc lặng lẽ nhìn cô bé Daisy chạy nhảy, vui chơi thì bây giờ, bà lão lại nắm tay chú bé con chập chững đi những bước tập tễnh… Và rồi, hình ảnh cuối cùng khi một bà lão 80 ôm trong tay đứa bé sơ sinh đã không còn chớp mắt, chìm dần vào giấc ngủ ngàn thu có thể khiến ta rơi nước mắt trong một dư vị cô độc đến khôn cùng.

Cái chết không chỉ có quyền năng chia lìa đôi lứa mà nó cũng chính là thứ sức mạnh gắn kết những cặp đôi bất hạnh lại với nhau mãi mãi. Là điểm gút giữa hai con đường tưởng chừng mãi mãi song song. Không còn khoảng cách tuổi tác, không còn chênh lệch hình thức, cũng không còn những lằn ranh nội tâm giằng xé. Cuộc đời con người, đuổi theo nhau được mấy lúc? Gặp gỡ nhau thôi là chưa đủ, còn phải gặp nhau đúng nơi và đúng thời điểm.

Sự trái ngang của mối tình này cũng là phép ẩn dụ về ý nghĩa của cuộc sống. Chúng ta yêu nhau, những chỉ có một vài khoảnh khắc nhỏ trong cuộc đời chúng ta có thể “chạm” vào nhau cả tâm hồn lẫn thể xác. Cũng như trên hành trình hàng chục năm, chỉ có vài năm trời chúng ta sống thật nhất với bản ngã, không nghĩ suy, không toan tính, không sợ hãi, không e dè. Đó mới là lúc chúng ta hạnh phúc nhất và thấy đời đáng quý nhất.

The Curious Case of Benjamin Button làm cho mình day dứt không phải bởi cách triển khai một kịch bản hay thiếu mượt mà của nó, cũng không phải bởi diễn xuất khá nhợt nhạt của hai nhân vật chính mà đơn giản chỉ vì tinh thần của nó. Được chuyển thể dựa trên truyện ngắn cùng tên của nhà văn Mỹ nổi tiếng F. Scott Fitzgerald, cũng chính là tác giả của The Great Gatsby, bộ phim này và Forrest Gump có khá nhiều điểm chung như cùng nói về số phận của một người đàn ông có nhiều khiếm khuyết bẩm sinh, cũng trải qua nhiều thăng trầm của lịch sử nước Mỹ, cũng có một mối tình từ thuở thiếu thời, tưởng vụt mất nhau rồi lại quay về bên nhau khi người con gái không còn chốn nào để đi nữa. Thế nhưng nếu Tom Hank đã trở thành một “tượng đài” về diễn xuất sau Forrest Gump thì Prad Pitt lại chỉ là cái bóng mờ nhạt vào vai dị nhân Benjamin Button. Mr. Smith xưa giờ ngoài đẹp trai hút hồn thì mình chưa bao giờ đánh giá cao diễn xuất của anh, chứ đừng nói chi đến những phim cần thể hiện nội tâm như thế này. Cứ tưởng tượng vai này mà vào tay Tom Hank hay Russel Crowe thì sẽ hay đến mức nào và có lẽ sẽ không vuột mất Oscar cho nam diễn viên chính xuất sắc nhất năm 2008 như Brad…