Palatino Linotype Bookerly Minion Segoe UI Roboto Roboto Condensed Patrick Hand Noticia Text Times New Roman Verdana Tahoma Arial
Cố Tư chần chờ mình nên làm gì trong lúc này, cô ko nói lời nào, chỉ cần quỳ chung.Sư phụ nói tương đối nhiều ngôn ngữ Thiền, nhưng nuốm Tư không hiểu nhiều một câu nào.Thật thọ sau, sư phụ đứng dậy, bà vắt Trì cùng Cố tứ cũng đứng dậy theo.Bọn họ đi sang 1 phòng thiền khác ở sảnh sau.Thứ để trong phòng là mẫu hộp gỗ to mà vậy Tư đã nhìn thấy ở công ty họ Nguyễn thời điểm trước.Có một vài tiểu tăng ở bên cạnh hộp gỗ vẫn tụng kinh.Cố bốn đi vào, quan sát bà nuốm đang đứng trước hộp gỗ.Bà cụ quay trở lại nhìn nắm Tư, hỏi cô: “Sao con cháu không đến chọn một cái.”Cố tư cười ha ha, “Không được ko được, cháu không tồn tại gì mong mỏi cầu.”Bà nắm thở dài, nhắm đôi mắt bốc lấy một quẻ.Sư phụ nắm quẻ, xoay tín đồ ngồi xuống dòng ghế gỗ sát đó.Cố bốn đưa góc nhìn nơi khác.Thiền phòng này được gia công bằng tre, mang một chút mùi vị cổ kính.Thấy không có ai chú ý, cô rảnh lui thoát ra khỏi phòng, đứng ở cửa phòng thiền.Phía sần sau không tồn tại khách hành hương nào xịt thăm, phải rất là thanh tịnh.Sân sau eo hẹp lắm, trông không khác gì sân sau của chùa bé dại ở quê.Cố bốn đợi một chút, thấy vào phòng không có động tĩnh gì, ngay tức khắc đi dọc theo tuyến đường gạch về một hướng, đi một lúc, quay fan rẽ qua một hướng, phía bên trái nhìn thấy một đại điện.
Có một trong những nhà sư ở lối vào của thiết yếu điện, đang nói chuyện với một người hành hương.Cử hễ của bạn hành hương khôn cùng nghiêm trang vẫn thở lâu năm với công ty sư đối diện.Cố bốn đứng tại chỗ nhìn xem, qua mấy giây, vị khách hàng hành hương thơm kia xoay tín đồ lại, nắm tay lờ lững buông xuống.Cố tư không nhúc nhích, chỉ với đứng nhìn xem anh.Trì Uyên mỉm cười trước, chậm trễ đi xuống bậc thềm của thiết yếu điện về phía cầm Tư.Anh không nói cho đến khi Cố tư ở trước phương diện anh, “Bà nội vẫn còn đó ở trong.”Cố tư nói, “Bà đang cầm anh mang quẻ mong duyên.”Trì Uyên hôm nay mặc áo xống bình thường, coi ra chưa phải từ doanh nghiệp đến đây.Cô lại nói: “Bà chũm nói từ bây giờ anh bận câu hỏi nên ko qua được, mà lại em thấy anh không tồn tại vẻ bận.”Trì Uyên cười, “Anh tranh thủ thời gian tới.”Vào phần đa lúc như vậy này và vị trí như vậy, mặc dù Cố tư biết bà cụ bảo cô theo , dù có giấu trung khu tư, cô cũng không thể tức giận.Tiếng nhạc Phật giáo lại vang lên, từ bây giờ cô hết sức bình tĩnh, như thể số đông chuyện có thể phân tích một cách bình tĩnh.Trì Uyên nhìn xung quanh, “Anh cũng không tới đya, cùng nhau đi dạo nhé?”Cố bốn nói được, tiếp đến cùng Trì Uyên, liên tục đi dọc con phố lát gạch.Cố bốn lần này nói trước, “Sắp cho em sẽ mở cửa hàng, mọi bài toán sẽ bận rộn. Tương lai chắc hẳn rằng em sẽ không hỗ trợ được mấy việc như thế này.”Trì Uyên đắn đo có hiểu ý của Cố tư không,chỉ ừ một tiếng.Cố bốn lại nói, “Kỳ thiệt em cũng rất tò mò, ko biết tác dụng xin quẻ của bà là như thế nào?”Trì Uyên quay đầu nhìn thay Tư, “Em không ước một quẻ à.”Cố tư lắc đầu, “Không cần, em lúc này rất tốt, em cực kỳ thích cuộc sống đời thường bây giờ.”Nghĩ một chút ít cô liền bổ sung một câu, “Em với Ninh Tôn hiện tại cũng rất tốt, cho nên vì vậy em so với chuyện cầu duyền này, không cảm giác hứng thú gì.”Trì Uyên nheo mắt lại, ừ một tiếng, xem như trả lời.Cố bốn thở phào nhẹ nhõm, “Bây giờ cuộc sống của em sung túc vui vẻ, em bắt đầu biết được dịp trước, thời hạn đã từng trôi qua vượt tệ.”Trì Uyên chú ý Cố tư một chút, “Trước kia, là anh không xem xét em.”Cố bốn mỉm cười, “Nếu anh biết thì tốt, cơ mà sau này, anh cũng ko còn thời cơ làm em bi thảm nữa.”Trì Uyên mím môi yên ổn lặng.Hai fan đi từ sảnh sau ra trước, sân trước có rất nhiều người, cầm Tư không thích đến đó đan xen nhóm bạn đông đúc.Hai tín đồ đứng trên hiên chạy dài dài nhìn những người hành hương thơm ở sảnh trước.Cố Tư công bố trước, “Hôm kia anh chuyển em về nhà, anh đã cố gắng ga trải giường cho em cần không?”Trì Uyên đi tới, “Hôm đó em vẫn nôn .”Lời này cũng kế bên là nói dối, Cố bốn ngày đó đúng là nôn khôn xiết nhiều.Cố tư gật đầu, “Ừm, vậy thì em không tồn tại làm chuyện gì kì cục chứ nhỉ.”Có gì khác thường? Trì Uyên cảm xúc chuyện xẩy ra đêm đó cần xếp vào loại bình thường.Dù sao trước kia hai người cũng chưa phải chưa từng xảy ra.Cho yêu cầu anh ân một chút, “Không có.”
Cố tư yên tâm.Và chủ đề này sát như tạm dừng ở đây.Hai tín đồ không nói thêm lời nào, cho đến khi bà cầm Trì hotline điện nói phần lớn chuyện đã dứt xuôi, hỏi Cố tư đang ngơi nghỉ đâu.Cố tứ và Trì Uyên cùng cả nhà đến đó.Nhìn thấy Trì Uyên xuất hiện, bà vậy ngẩn fan một hồi, kế tiếp mới nở nụ cười, “Không đề nghị cháu nói không tồn tại thời gian.”Trì Uyên ừ một tiếng, “Cháu tranh thủ thời gian đến đây.”Bà cụ chấp nhận rồi nói hiện thời có thể về rồi, số đông việc tại chỗ này đã làm xong.Ban đầu bà núm đến đây bảo là hy vọng nghỉ ở đây ăn cơm trắng chay, nhưng bây giờ lại không kể gì mang lại chuyện đó.Thế là mọi bạn cùng nhau xuống núi.Thật ra việc đi chùa cũng ko tốn quá nhiều thời gian, Cố tư mơ hồ cảm thấy chắc hẳn rằng quẻ ước không xuất sắc lắm, khiến cho bà cụ cảm xúc không vui.Bằng không bà gắng nhất định sẽ không còn về sớm như vậy, còn trông có vẻ như mệt mỏiQuả nhiên sau khi lên xe cộ xuống núi, Cố tư thuận mồm hỏi một câu quẻ câu của Trì Uyên đang giải được ra điều gì.Lão bà không trả lời luôn, ngoài ra nói: “Mấy chuyện này còn phụ thuộc vào vào bé người, không nên tin trả toàn.”Câu này, Cố tư liền đọc là có ý rứa nào.Trì Uyên lái xe về phía thành phố, trên phố đi, bà núm nói tìm chỗ cùng nhau ăn uống một bữa.Cố tứ cười cười, “Không được ạ, cháu mong muốn đến cửa ngõ hàng, cháu còn có chuyện ạ, sẵn sàng khai trương, mặt kia có rất nhiều thứ cần được làm.”Lời này, nghe hoàn thành là biết phía trên chỉ là dòng lý do, bà cố kỉnh Trì mở miệng vừa mong muốn nói gì, Trì Uyên sẽ nói trước, “Được thôi, em bận việc thì cứ về trước, việc ăn uống một bữa cùng nhau lúc nào cũng được, đợi em ngừng chuyện bên cửa hàng rồi lại nói tiếp.”Bà cố gắng hơi ngạc nhiên, không ngờ Trì Uyên lại có phản ứng như thế này.Trì Uyên liếc nhìn bà nạm trong gương chiếu hậu, liếc mắt một cái, bà nạm im bặt.Cố tứ thở phào vơi nhõm, chỉ ừ một tiếng.Trì Uyên lái xe gửi Cố bốn đến cửa ngõ hàng, Cố tư tạm biệt bà nỗ lực rồi xuống xe.Bà gắng nhìn tấm biển của tiệm qua cửa ngõ sổ, rồi cau mày, “Cái tên shop này nghe ko hay cho lắm.”Trì Uyên dựa sống lưng vào ghế nhìn cầm Tư lao vào quán. “Không xuất xắc lắm, dẫu vậy Cố tứ thích.”Bà nỗ lực thở dài, “Cô ấy là đã trách anh”.Trì Uyên cười, “Cháu ao ước cô ấy trách cháu, nhưng con cháu sợ, cô ấy vẫn nghĩ thoáng toàn bộ những chuyện này.”Chờ một lúc, Trì Uyên lại lái xe chở bà cầm cố rời đi.Trên mặt đường , bà nỗ lực lại nói “Ba con cháu hai thời nay có chuyện. Hai cha con bên cháu, bà thật ngần ngừ nên nói chiếc gì.”Trì Uyên tương đối ngạc nhiên, “Sao vậy, cha cháu bị sao vậy ạ.”Bà cụ Trì bao gồm chút gớm ngạc, “Cháu lần chần gì sao? ba cháu gần đây rất bận, tất cả khi nửa đêm bắt đầu về nhà, nhưng không hẳn vì chuyện công ty.”Nói kết thúc bà cố Trì thở nhiều năm một hơi, nói câu nghiệp chướng.Việc gì mà tương quan đến nghiệp chướng, có lẽ rằng không phải là 1 trong những việc tốt.Bà cố kỉnh tiếp tục: “Chuyện này cháu cần hiểu rõ thì giỏi hơn, ngóng đến lúc nghe đến người kế bên nói mới biết chuyện thì trong lòng sẽ không dễ chịu được.”Trì Uyên mỉm cười cười, “Có chuyện tương quan đến bố cháu, tất cả chuyện gì thì nói cho cháu biết với.”Bà ráng thở lâu năm nói: “Người thiếu phụ trước phía trên định kết bạn với bố con nhưng ở đầu cuối lại đổi ý, bây chừ đang ở viện, hai thời nay ba bé đều sang mặt đó, trong khi người thiếu nữ đó không có bất kì ai chăm sóc, cha con đi qua đó âu yếm đối phương lừng khừng là gồm ý gì, bà cũng không muốn hỏi, dù sao cũng to như vậy rồi, cũng nắm rõ mình đang làm cho chuyện gì.”