"Chắc là được mà." Yến Thanh Trì trả lời, "Có Kỳ Kỳ ở đây, Kỳ Kỳ sẽ trông nó."
"Dạ dạ." Kỳ Kỳ ngửa đầu nhìn Bác Phong, "Con sẽ chăm sóc em trai con."
Bác Nghiên ở một bên hát đệm: "Con cũng sẽ chăm sóc Nghiên Nghiên."
"Vậy vất vả hai nhỏ làm anh trai rồi." Yến Thanh Trì cười nói.
Kỳ Kỳ và Bác Nghiên lắc đầu, "Không cần khách khí." Sau đó hai đứa nhỏ nhìn nhau, lại nở nụ cười.
Trạm đầu tiên của "The Family" là ở một thôn núi Tây Bắc, sau khi mọi người ngồi máy bay tới đây, lại lên xe cộ chuyên dùng đi tiếp.
Nghiên Nghiên đã dậy, cực kì hứng thú nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ vào cảnh vật ngoài cửa sổ đi ngang qua cho Yến Thanh Trì.
"Xe xe, cây, tía ba, đó là dê sao?"
"Đúng vậy, là dê."
"Nghiên Nghiên muốn đi chơi với dê." Nghiên Nghiên cù đầu nhìn y.
Giang Mặc Thần nhìn nam nhi mình, "Bây giờ không được, chờ đến đích rồi xem có dê không, có thì nhỏ có thể đứng từ xa nhìn xem."
"Có thể sờ không ạ?" Nghiên Nghiên hỏi hắn.
Giang Mặc Thần con quay đầu nhìn Yến Thanh Trì.
Yến Thanh Trì cười khẽ, "Anh nhìn em làm gì, em lại không phải dê."
"Đương nhiên em không phải dê, em là chim yến."
Yến Thanh Trì bất đắc dĩ cười, "Em cảm ơn anh chưa nói em là ao."
"Nếu em là ao, thì anh là sông, vừa vặn lấp đầy em; nếu em là chim yến, thì anh là ngôi sao, vừa vặn chiếu rọi em. Cứ tính như vậy thì hai ta thật xứng đôi."
Bác Phong ngồi ở hàng trước nghe vậy chịu nổi quay đầu lại, "Là cậu mạnh mẽ ghép đôi thì có, đồ không liên quan liêu cũng bị cậu cứng rắn chấp nối quan liêu hệ, lão Giang, không thể ngờ phong cách bình thường ở nhà của cậu là thế này."
Giang Mặc Thần câm nín nhìn hắn, "Vợ chồng chúng tôi nói chuyện, anh xen vào làm gì, pass."
"Thì tôi nghe thấy, không chịu nổi nên cảm thán thôi, không nghĩ tới cậu là loại Giang Mặc Thần này, quá buồn nôn."
Giang Mặc Thần ngoắc ngoắc tay với hắn, Bác Phong đổi tư thế áp đầu vào, "Cái gì?"
Giang Mặc Thần tới gần lỗ tai hắn, thấp giọng nói, "Nên bây giờ anh đã biết vì sao tôi có vợ còn anh thì không rồi chứ, đây là chênh lệch."
Bác Phong còn tưởng rằng hắn muốn nói thật thế nào, kết quả lại là cái này, tức giận đến coi thường bỉ nhìn hắn, "Tôi cũng từng có có được không!"
"Đúng vậy, từng có, giờ hết rồi."
Bác Phong: "......"
Giang Mặc Thần mỉm cười, "Anh đó, quá không biết lãng mạn."
"Lãng mạn có thể ăn với cơm sao?"
"Lãng mạn không thể ăn với cơm, nhưng mà không biết lãng mạn, rất có thể không ai muốn nấu cơm mang lại anh ăn."