(truyện được đăng tại flowerbloomnight.wordpress.com)

Thời điểm cách thời gian thi đại học còn có ba tháng, Chu Cẩn Đồng nhận được bức thư tình đầu tiên trong cuộc đời.Phong thư màu hồng nhạt, thư viết bên trong màu xanh lam, chữ viết tinh tế, giữa những hàng chữ đều là tình cảm yêu mến, ngưỡng mộ. Chu Cẩn Đồng nhìn đến cuối thư phát hiện không có ký tên, chỉ thấy dòng cuối cùng hy vọng cô có thể vào lúc tan học hôm nay lên sân thượng chờ cậu ta, ý là muốn nói trực tiếp sao? Cô có chút hoang mang, trong lòng cô, học tập vẫn là quan trọng nhất.Chu Cẩn Đồng đem thư cất đi, nhìn xung quanh, các bạn học tới không nhiều lắm, ai cũng đều tập trung làm việc của mình.Bạn cùng bàn Phương Hội Thanh nhanh như gió chạy tới, thời tiết tháng ba rét căm căm thế mà cô nàng vẫn toát mồ hôi “Đồng Đồng, sáng nay vận may tớ thật tốt quá, vừa đến cổng trường liền đụng phải nhân vật làm mưa làm gió trường ta, thật là tuyệt!”“Ai vậy?” Chu Cẩn Đồng hỏi, cô ngày thường đối với việc này cũng không có hứng thú, kể cả Phương Hội Thanh nói với cô suốt ngày, cô vừa quay đi là quên ngay.“Còn có thể là ai, đương nhiên là người xếp thứ nhất trong danh sách thi vào trường, cuối kỳ lại xếp thứ nhất từ dưới lên Phó Trì.” Phương Hội Thanh kích động nói, “Cậu không biết đâu, hắn lớn lên thật là đẹp trai! Đôi mắt kia, a~, chết tớ mất!”“Cậu khoa trương quá đấy.” Chu Cẩn Đồng cười.“Đồng Đồng cậu tin tớ đi, chỉ cần cậu nhìn thấy hắn, là biết tớ nói không hề khoa trương, thậm chí còn kém nữa kìa.” Phương Hội Thanh nói.Chu Cẩn Đồng lắc đầu, “Tớ làm gì có thời gian ngắm soái ca.”Phương Hội Thanh tỏ vẻ thấu hiểu: “Tớ biết, Đồng Đồng nhà chúng là muốn thi đỗ trường đại học A, tự nhiên sẽ không bị nam sắc thế tục làm cho mêm muội.”

Khi hai người nói chuyện, một thân ảnh màu đen rơi xuống, Chu Cẩn Đồng ngẩng đầu xem, sửng sốt vài giây rồi hỏi, “Có việc gì thế?”Bách Vũ đứng thẳng tắp, dáng người cao lớn che khuất Chu Cẩn Đồng, ánh mắt không vui: “Hai người thật ồn ào.”Chu Cẩn Đồng chớp mắt,  chợt phản ứng lại là hai nói chuyện làm ảnh hưởng tới cậu ta, bèn xin lỗi “Ngại quá!”Bách Vũ xoay người đi.Phương Hội Thanh ngày thường cũng không thích cậu ta, người vừa đi, liền nhỏ giọng oán giận: “Tính tình kiểu quái gì thế, cậu ta tuy là lớp trưởng, quản trời quản đất không nói, còn muốn quản người khác nói chuyện. Cũng không phải chỉ có chúng ta đang nói, rõ ràng là cậu ta cố tình mà.” Cô nhìn về phía Chu Cẩn Đồng, lại nhíu mày “Cũng chỉ có cậu tính tình tốt, lần nào cũng lịch sự với cậu ta.”“Có gì đâu.” Chu Cẩn Đồng cười cười, khóe miệng thấp thoáng hai má lúm đồng tiền, đôi mắt hạnh xinh đẹp cong cong, nhìn bạn cũng khiến cho bạn cảm giác cô đang liếc mắt đưa tình. Phương Hội Thanh yêu chết khuôn mặt của cô, nhìn rất ngoan, không có tính công kích, làn da phấn nộn như búng ra sữa, đôi môi anh đào trời sinh mang nét cười, dù không nói gì cũng rất đẹp.“Đồng Đồng, cậu lớn lên thật là đẹp! Tớ mà là nam sinh, chắc chắn sẽ tán cậu.” Phương Hội Thanh xoa mặt cô, thật mềm mại, thật ấm áp, giống bánh bao thịt buổi sáng cô ăn.Chu Cẩn Đồng nhớ tới bức thư tình kia, con ngươi hơi tối lại “Nếu có người theo đuổi tớ, tớ sẽ thấy rất bối rối.”“Sao thế?” Phương Hội Thanh nhìn chằm chằm cô vài giây, cười chuyển đề tài “Cậu thấy Bách Vũ lớn lên thế nào?”Vấn đề này Chu Cẩn Đồng không nghĩ tới, cô theo bản năng nhìn bàn của Bách Vũ cách cô một khoảng xa, cậu ta cúi đầu đọc sách, một bên mặt tinh xảo, làn da rất trắng, khóe môi có độ cong hơi giương lên, nhìn rất đẹp trai.Chu Cẩn Đồng thu hồi mắt, nói kết luận: “Khá đẹp trai.”“Đúng đấy, tuy rằng tính tình cậu ta không tốt, nhưng nhan sắc thì đúng là số một, chẳng qua…” Phương Hội Thanh nói đến đây lại chuyển giọng, thần thần bí bí nói, “Phó Trì so với cậu ta lại càng đẹp trai, so sánh với hắn, Bách Vũ quả thực không đẹp bằng.”Còn đẹp trai hơn cả Bách Vũ.