Khi thảm nạn xảy ra, đông đảo người dân các xã quanh vùng được huy động đến tham gia cứu hộ, cứu nạn. Với nhiều người, cho đến nay họ vẫn không nguôi nỗi ám ảnh đau thương.
Địa điểm xảy ra thảm nạn lật tàu ngày 17.3.1982 cách ga Bàu Cá khoảng 500 m, nay trở thành khu dân cư, đường giao thông và xuất hiện miếu thờ tưởng nhớ các nạn nhân Ảnh: Đình Phú Nhân chứng Nguyễn Thành Sơn Ảnh: Anh Tài |
Ông Vũ Chấn Phương, 61 tuổi, ở ấp Hưng Long từ năm 1976. Bây giờ ông Phương cùng gia đình bán quán cơm ven quốc lộ 1 thuộc địa bàn ấp Hưng Long. Ông kể: “Lúc sự cố bất ngờ xảy ra, thanh niên trong ấp được huy động đi cứu người. Nhà tôi cách nơi xảy ra vụ lật tàu gần 500 m, khi đến nơi thấy cảnh dập nát, mọi thứ văng tứ tung, nhiều toa tàu bị xé rách cả phần thân. Nạn nhân nằm la liệt, lúc đó hỗn loạn lắm, khiêng người này mà thấy người kia đang rên la, máu me đầy người. Nhìn cảnh tang thương không ai cầm lòng được. Hôm đó tôi và anh em trong ấp tham gia cứu hộ đến chiều tối mới nghỉ, còn hiện trường thì 2 - 3 ngày sau mới thu dọn xong. Ngày 17.3.1982 là một ngày rất buồn, rất tang thương ở Bàu Cá”.
Ngay trong ngày 17.3.1982, những trường hợp người chết có thân nhân hay tin đến nhận diện thì đưa về quê nhà mai táng. Rất nhiều trường hợp không thể nhận diện, được địa phương và ngành đường sắt tổ chức mai táng ở khu đất trống cách nơi xảy ra thảm nạn khoảng 4 km, nay thuộc ấp Lộc Hòa, xã Tây Hòa, H.Trảng Bom.
Bà Trần Thị Cẩm, 59 tuổi, ngụ Q.Phú Nhuận (TP.HCM), trong đơn gửi đến các cơ quan chức năng tỉnh Đồng Nai, Bộ GTVT và ngành đường sắt, cho biết trong chuyến tàu định mệnh bị nạn ngày 17.3.1982 có anh trai là Trần Thái Phương (sinh 1955) và người vợ tên Nở (quê Nha Trang) tử nạn. Ước nguyện “tìm thấy mộ phần vợ chồng anh trai” của bà và gia đình nhiều năm đã trôi qua nhưng vẫn còn dang dở và rất nhiều nạn nhân khác vẫn còn nằm lại Tây Hòa với thân phận vô danh. Nỗi đau đáu với ước nguyện nhiều năm chưa thể thực hiện trong bà đã bật lên thành bài thơ Nằm lại bên đường tàu: “Có những đoàn tàu ngày đêm đi qua/Lạnh lùng băng băng trong hoàng hôn muộn/Còi tàu vang xa xuyên màn sương sớm/Những con tàu xuôi ngược bắc - nam/Có bao giờ tàu dừng lại ghé thăm/Bên đường ray, nghĩa trang buồn lặng lẽ/Mồ không tên nằm im bên dưới cỏ/Vẫn chờ mong được trở lại quê nhà/Có một đoàn tàu không trở về ga/Lao mình trong đêm dốc quanh tàu lật/Bàu Cá năm nào máu loang đỏ đất/Người mất vô danh nằm lại Tây Hòa!...”.
Những chuyến tàu lửa bắc - nam vẫn ngược xuôi trên cung đường ngay phía trước ga Bàu Cá với hàng ngàn người đi qua mỗi ngày, nhưng số phận những nạn nhân của vụ lật tàu kinh hoàng 36 năm trước vẫn cứ chìm dần vào quên lãng. (Còn tiếp)
#Bí ẩn #thảm nạn #tai nạn đường sắt #TNGT #hiểm họa #tàu hỏa