Học Viên Pháp Luân Công (Danlambao)-“Chị Xuân Hương bình tĩnh lấy máy ảnh của mình ra ghi hình. Không may, chiếc máy đã bị trục trặc và chị phải loay hoay chỉnh sửa, cùng lúc đó thì tên côn đồ vừa đánh chị Quỳnh Hương ngã gục trên cỏ nhắm hướng chị mà xông vào, chị Hương sợ hãi lui dần về phía một hàng rào, khi hết đường chị ngồi xuống chân hàng rào và hai tay giữ chặt cái máy ảnh trong lòng. Tên này yêu cầu chị bỏ máy hình xuống nhưng chị Hương vẫn giữ chặt cái máy trong lòng và cây gậy sắt tàn ác đã vung lên... Một gậy đánh trúng vào đấu gối chân chị Hương và một gậy khác trúng ngay giữa ấn đường làm chị bất tỉnh ngay tại chỗ với hai mắt vẫn còn mở to”.
Cũng tương tự sự việc tại công viên Lê Văn Tám, Hôm 8/12 vừa qua, một vụ tấn công dã man nhắm vào các học viên Pháp Luân Công đã xảy ra tại công viên Tao Đàn Quận 1 Thành Phố Hồ Chí Minh.
*

Đến 9h40 phút, chị Xuân Hương nhìn thấy hai thanh niên mặt áo đen đứng bên ngoài cách chừng 15m trông rất khả nghi và lén lút nên chị Xuân Hương và chị Truyền đã chủ động lấy máy để ghi hình hai thanh niên này. Bất ngờ các thanh niên trên rút gậy sắt ra lao về phía anh Dũng Em, anh Dũng Em nhanh chóng quay người chạy và bị đánh một gậy vào lưng. Nhìn thấy anh Dũng Em bị những thanh niên côn đồ rượt đuổi, chị Quỳnh Hương đã chạy theo và giữ cây gậy của một tên trong đám côn đồ, tên này giằng gậy ra và nói: “Mày con gái tao cũng đánh” và quất mạnh vào mạn sườn phải của chị Quỳnh Hương làm chị ngã bật ra và nằm gục xuống bãi cỏ.
Trong khi đó chị Xuân Hương dự định bỏ chạy nhưng nghĩ rằng mình cần ghi hình những thanh niên trên để có bằng chứng trình báo đến các cơ quan chức năng. Chị Xuân Hương bình tĩnh lấy máy ảnh của mình ra ghi hình. Không may, chiếc máy đã bị trục trặc và chị phải loay hoay chỉnh sửa, cùng lúc đó thì tên côn đồ vừa đánh chị Quỳnh Hương ngã gục trên cỏ nhắm hướng chị mà xông vào, chị Hương sợ hãi lui dần về phía một hàng rào, khi hết đường chị ngồi xuống chân hàng rào và hai tay giữ chặt cái máy ảnh trong lòng. Tên này yêu cầu chị bỏ máy hình xuống nhưng chị Hương vẫn giữ chặt cái máy trong lòng và cây gậy sắt tàn ác đã vung lên... Một gậy đánh trúng vào đấu gối chân chị Hương và một gậy khác trúng ngay giữa ấn đường làm chị bất tỉnh ngay tại chỗ với hai mắt vẫn còn mở to.
Sau khi bọn côn đồ bỏ đi, một người tốt bụng trong công viên đã giúp bồng chị Xuân Hương ra ngoài. Cùng lúc đó các bạn chị cũng vừa chạy đến và đưa thẳng chị vào cấp cứu tại bệnh viên đa khoa Sài Gòn.
Ngay tại hiện trường lúc đó có mặt ông Lê Thanh Hải (phó bí thương Đảng ủy phường Bến Thành, Quận 1) cùng lực lượng bảo vệ công viên. Tuy nhiên đã không một ai vào ứng cứu. Hai trong số các thanh niên thanh niên trên được cho là đi cùng với ông Hải, trước đó đã có hành vi khiếm nhã cố tình nắm kéo tay các học viên quấy rối không cho họ luyện tập.
Điều đáng quan tâm là đứa bé 3 tuổi con chị Xuân Hương chứng kiến mẹ và gì mình bị đánh, mới 3 tuổi mà đứa bé phải chứng kiến cảnh bạo lực, nếu chị Xuân Hương có mệnh hệ gì thì đứa bé phải làm sao đây?
Để làm rõ sự việc chúng ta nhìn lại “thành tích” của ông Lê Thanh Hải và công an phường Bến Thành cùng dân phòng, quản lý trật tự đô thị và bảo vệ tại công viên này.
*

Cũng là một trong những nạn nhân nạn nhân của những tố chức trên anh Phạm Hữu Phước (kỹ sư xây dựng) kể lại sự việc như sau:
Ông Lê Thanh Hải đã khẳng định với tôi như sau: Tôi không cần văn bản. Tôi chỉ cần ra lệnh miệng là được rồi… Tôi có quyền, có công cụ trong tay… Ai làm gì được tôi?
Tôi không chịu hợp tác với hành vi bạo lực của anh A, thì anh A đã cởi áo và yêu cầu tôi đánh nhau với anh. Sau đó, anh A dùng tay và chân đấm, đá vào người tôi dồn dập và hung hăng, làm thân thể tôi đau đớn khắp nơi, khi về nhà còn bị ho ra máu. Sau nửa giờ đánh đấm tôi, anh A ra ngoài. Một lúc sau, ông Lĩnh, phó CAP, vào làm việc tiếp với tôi. Tôi trình bày về việc bị anh A đánh và yêu cầu ông Lĩnh cho biết tên và chức vụ của anh A. Nhưng ông Lĩnh nói rằng: Lúc đó tôi không có trong phòng làm việc nên không biết. Anh ngồi cùng bàn đã hét lên: Ai đánh anh… tôi có thể ghép anh vào tội vu khống!... tập Pháp Luân Công ở công viên, là tụi tôi không, tuyệt đối là không {cho phép}. Còn anh muốn thưa kiện ai, là chuyện của anh.
Sau khi tôi viết bản tường trình, anh A đọc xong thấy không ưng ý liền đấm thẳng vào mặt tôi, và yêu cầu tôi viết lại. Trong khoảng thời gian đó bạn bè, người thân tôi đến rất đông yêu cầu thả người nhưng mãi đến 22h30 cùng ngày, tôi mới được cho ra khỏi đồn.
*